Leo núi là một bộ môn được khá nhiều người yêu thích, bởi nó góp phần rèn luyện sức khỏe, sự dẻo dai và kiên trì. Và hơn tất cả chính là cảm giác chiến thắng, chinh phục được thiên nhiên khi đứng trên đỉnh núi cao. Tuy nhiên nghiên cứu mới đây có thể khiến bạn phải cân nhắc khi thực hiện hoạt động này. Theo đó, việc leo dãy núi cao trên thế giới như Everest có thể dẫn đến chứng rối loạn tâm thần. Vậy nguyên nhân dẫn đến điều này là gì và làm thế nào để nhận biết các triệu chứng? Hãy cùng sgtfruit đi tìm câu trả lời qua bài viết này nhé.
Rối loạn tâm thần khi ở độ cao cực cao
Một nhóm từ Eurac Research ở Ý và Trường Đại học Y khoa Innsbruck ở Áo tiến hành điều tra các giai đoạn rối loạn tâm thần ở độ cao cực cao. Và đưa ra các phân tích khoa học có hệ thống. Họ phát hiện ra một thực thể y khoa mới. Được đặt tên là chứng loạn tâm thần ở độ cao riêng biệt. Cho đến nay, các bác sĩ đã cho rằng các hội chứng như vậy sẽ đi cùng với các ảo giác âm học, quang học và khứu giác khác. Với các nguyên nhân hữu cơ khác nhau.
Chúng thường xảy ra cùng với các triệu chứng. Như đau đầu nghiêm trọng, chóng mặt và mất sự cân bằng. Như các phản ứng phụ của phù não ở độ cao cao. “Những ngọn núi cao nhất trên thế giới thật đẹp. Nhưng có thể đẩy chúng ta tới sự điên rồ”, Hermann Brugger. Giám đốc Viện Y học Khẩn cấp Miền núi tại Eurac Research, cho biết.
Các nhà nghiên cứu đã trích dẫn ví dụ về người leo núi Jeremy Windsor khi leo lên Mount Everest năm 2008. Một mình ở độ cao 27.000 feet, anh gặp một người khác, tên là Jimmy. Người đã đưa ra lời động viên và đi cùng anh ta. Trước khi biến mất không một dấu vết.
Nguyên nhân gây ra chứng rối loạn tâm thần
“Trong nghiên cứu của chúng tôi, chúng tôi thấy rằng có một nhóm các triệu chứng hoàn toàn là chứng loạn thần kinh. Tthực sự có liên quan đến độ cao. Bao gồm chứng phù não ở độ cao cao, mất nước, nhiễm trùng hoặc các bệnh hữu cơ khác”, Brugger nói. Bệnh tâm thần phân liệt ở độ cao có thể xảy ra ở độ cao trên 7.000 mét so với mực nước biển.
Các nhà nghiên cứu chỉ có thể suy đoán về các nguyên nhân gây ra chứng này. Gồm: có thể các yếu tố như thiếu hụt oxy, tâm lý cô lập hoàn cảnh hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân. Và giai đoạn sưng đầu ở một số khu vực nhất định của não. Có thể là những yếu tố kích thích cho bệnh tâm thần. Các triệu chứng này biến mất hoàn toàn ngay khi người leo núi rời khỏi khu vực nguy hiểm. Và xuống núi và dường như không có thiệt hại gì.
Katharina Hufner từ Đại học Innsbruck cho biết: “Hội chứng này làm tăng nguy cơ tai nạn”. Brugger nói: “Điều cực kỳ quan trọng là những người leo núi cực đoan phải nhận thức đầy đủ về những hiện tượng tạm thời này”. Các nhà nghiên cứu dự định hợp tác với các bác sĩ Nepal bằng cách tiến hành điều tra thêm ở dãy Himalaya. Họ hy vọng sẽ thống kê được tần suất bệnh này xảy ra khi leo núi.
Nguy hiểm khi leo núi ở độ cực cao
HAPE và HACE gây ra sự thèm ăn nhưng ăn không được. Ánh sáng chói từ tuyết và băng có thể gây chứng mù tuyết. Hiện tượng mất thị lực tạm thời hoặc thậm chí làm vỡ các mạch máu trong mắt. Một số người leo núi bị thương hoặc tử vong. Do kết quả gián tiếp từ các vấn đề sức khỏe ở độ cao này.
Suy yếu về thể chất và suy giảm thị lực có thể dẫn đến tai nạn. Ra quyết định không chính xác do kiệt sức hoặc thiếu oxy. Làm người leo quên thắt lại dây an toàn, đi lạc khỏi tuyến đường. Hoặc không nhớ sử dụng bình oxy bổ sung. Những người leo núi lên tới đỉnh trong một ngày có thể sống sót. Nhưng những ai đang bị mắc kẹt phải chờ đợi thêm hàng giờ sẽ có nguy cơ tử vong.